Thứ Tư, 11 tháng 11, 2015

Thư gửi bố!

Bố tôi!
Một người nông dân chính hiệu. Mộc mạc, giản dị đời thường hơn bất cứ ai.
Một ông bố có một không hai và duy nhất của tôi.
Tôi yêu bố từ những điều nhỏ nhất bố dành cho mẹ con
Và hết thảy, tôi yêu bố vì bố là bố của chúng tôi, là chồng của mẹ tôi.

Bố có thể một tay làm tất tần tật công việc gia đình từ những thứ nhỏ nhặt nhất.
Bố nấu cơm, giặt giũ quần áo cho mẹ con, đi chợ chẳng thua kém một bà nội trợ nào. Bố không sợ cái nhìn của người đời. Bố làm cho người bố thương yêu.
Trọng nam khinh nữ, quan niệm phụ nữ chỉ cần làm bà nội trợ đảm đang còn đàn ông lo việc lớn trong gia đình đã có từ xưa, thời nay tuy bình đẳng giới nhưng đâu đó vẫn tồn đọng suy nghĩ cổ rích đó gây nên bao nỗi đau cho những người phụ nữ. Bố là ngoại lệ, chẳng câu nệ tiểu tiết, bố làm những việc trong khả năng của bố và hơn hết bố làm cho vợ bố, cho con bố thì có gì đáng cười, đáng để chê bai. Đàn ông đâu chỉ cần làm những việc lớn để chứng tỏ mình là trụ cột gia đinh. Chỉ cần một hành động yêu thương dù là nhỏ nhất cũng đáng để trân quý.
Tôi nhớ thứ bánh ấy. Món bánh nhân sườn của bố là món ăn tuyệt nhất trần đời, ngon hơn hết thảy sơn hào hải vị vua chúa từng ăn, là món tủ của bố cũng là kho báu thuở nhỏ của cái dạ dày chị em chúng tôi.

Bố là người người có chí lớn nhưng trên hết bố coi trọng gia định hơn sự nghiệp của mình. Bố gác lại những năm tháng học tập phương xa, bỏ đi ước mơ dở dang về quê lập nghiệp để gần gũi chăm sóc ông bà. Cái nghề nuôi sống bố và gia đình, tôi yêu quý nó.

Bố kết hôn muộn. 30 tuổi bố cưới mẹ về chỉ qua vài lần gặp gỡ. Mẹ hay kể tôi nghe câu chuyện của bố mẹ. Bố tôi hồi đó, xấu hoắc. Chính xác, một thằng trai nhỏ con, đen cháy, xấu toàn tập, xấu vô đối. Đó là cái ngoại hình chẳng ăn nhập gì với tính cách rất lương thiện, rất đẹp của bố. Mỗi lần kể đến lời tỏ tình của bố mẹ lặng đi một chút rồi cười khẽ. Mẹ bảo chẳng biết sao bị bố mê hoặc kiểu gì mà lại nhận lời tỏ tình thật thà, nhà quê đến hài hước đó. Chắc có lẽ mẹ nhận ra sự chân tình trong từ lời nói của bố. Và kể từ khi cưới mẹ về, có mẹ cạnh bên chăm sóc bố ngày càng trở nên bảnh bao hơn.
Người ta bảo, con gái hay có xu hướng muốn lấy người giống bố mình. Và tôi, cũng có thời gian vô tình thấy ai đôi nét hao hao giống bố tim lại đập nhanh hơn vài nhịp.

Có lẽ cuộc sống khó khăn từ thuở thiếu thời mà đã tạo nên một người bố đầy mạnh mẽ và bản lĩnh như thế. Chẳng bao giờ đầu hàng với số phận, cứ vươn lên như cỏ dại. Bố là bức tường thành vững chắc bảo vệ chúng tôi khỏi những khó khăn cuộc sống. Là mái nhà che nắng, che mưa, và tấm chăn ấm. Đôi lúc con tự hỏi, bố có mệt lắm không khi cả đời bố chỉ biết sống vì người thân chẳng một lần mảy may suy nghĩ cho mình?

Bố hay lo nghĩ, nhưng chỉ nghĩ tới lợi ích của người khác. Lúc nào cũng nhận về mình phần thiệt. Bố bảo: "Ở trên có Thiên, dưới có Địa ở giữa là Nhân. Đã là con người thì phải sống có TÂM, để phúc phần cho con cháu". Chữ TÂM ấy lúc nào cũng văng vẳng trong tâm trí con cũng như lời bố dạy con luôn mang theo bên mình trong suốt đoạn đường cuộc sống. Nhưng có lúc, con đã từng rất giận bố, con ghét cái cách bố cả nể, con ghét cái cách bố thương người và để người làm tổn thương lại mình. Cho đến giờ, con mới nhìn ra và chẳng còn cái suy nghĩ sân si đấy nữa.

Bố rất tâm lý. Bố dạy dỗ, chỉ bảo và lo lắng cho con gái bằng cách rất riêng của bố. Con gái bố phải biết dịu dàng, nữ tính, biết yêu thương bản thân mình. Bố không cho phép con bố tự làm tổn thương mình vì con đau một bố sẽ đau gấp trăm lần. Con gái dù tỏ ra mình mạnh mẽ đến đâu cũng không thể giấu giếm hết được sự yếu đuối sẵn có. Bố mong con gái sau này sẽ tìm được một người đàn ông tốt của mình, tốt hơn cả bố.
Bố không biết nói những lời dịu dàng yêu thương, không biết thể hiện tình yêu của mình bằng lời nói. Vì bố cộc tính, cũng rất nóng nảy và con biết bố ngượng. Bố chỉ làm tất cả những hành động yêu thương bằng đôi bàn tay mình.
Bố à! Có thể ngày bé ấy con chẳng hiểu những lời dạy của bố và cái tuổi đang lớn muốn chứng tỏ mình nên làm trái lại với những điều người lớn dạy dỗ. Con còn to tiếng, cãi lại bố nữa. Nhưng đến cái tuổi đã là thiếu nữ, con thầm cảm ơn bố và con muốn con gái bố sẽ giống đôi điều bố hằng mong.

Giờ con nhớ bố, con nhớ khuôn mặt hằn sâu những vết nhăn của năm tháng cuộc đời bố cho đến cuộc đời chúng con.
Đôi mắt nhiều vết chân chim chất chứa những lo toan cuộc sống gia đình.
Cuộc đời bố chưa một lần mặc vest tây cũng chẳng một lần thắt cà vạt. Bố biết không, mỗi một lần nhìn di ảnh bố cười trong chiếc vest tây ấy, miệng con nghẹn đắng, nước mắt chỉ trực trào.
Bố đáng ghét quá, bố cười chi vậy, con chẳng thấy vui đâu.
Chẳng muốn bố đi quá xa mẹ và chúng con.
Ngày bố đi, mây buồn chẳng thèm đôi đi cứ như bám víu vào màu trời xám đặc.
Mắt ông thêm buồn hơn. Ông con đau đáu nhìn chiếc lá xanh trên cây khẽ lìa cành, màu mắt cứ đục dần.
Mẹ cứ nắm thật chặt bàn tay bố và khóc nghẹn sắp ngất. Bàn tay bố thật lạnh mẹ chẳng cảm thấy hơi ấm, hình như bố đã quyết đi rồi mẹ chẳng thể giữ bố lại thêm một phút giây nào, lòng mẹ chết lặng và càng thêm chất chứ nỗi đau từ ngày ấy.
Chị em con tim thủng một lỗ lớn mà thời gian chẳng thể nào vá lại. Nước mắt giàn giụa nhìn theo hình bóng bố dần dần đi xa mãi xa.

Con chẳng trách bố đâu. Tim bố còn thủng nguyên cả tảng to tướng, đau hơn tất thảy nỗi đau mà mọi người đang trải qua. Con thương bố nhiều hơn.  Nhiều khi con muốn mình ích kỷ vì chỉ muốn bố ở lại nhưng con lại nghĩ, bố đi xa cũng tốt dù mẹ và chúng con chắc sẽ buồn nhiều lắm, hết mùa này qua mùa khác, hết năm này qua tháng nọ nhưng con có thể lại được nhìn bước chân bố bình yên chẳng bị nỗi đau nào dày vò.

Bố này, Con gái yêu bố nhiều lắm luôn.
Bố hạnh phúc không bố?


11/12/2015
Gửi tới bố!

Thứ Tư, 9 tháng 4, 2014

Một thoáng ký ức gọi về!

Đôi khi một mình giữa đêm tối, em vẫn thường nghĩ về những khoảnh khắc quá khứ từng lướt nhẹ, ngang qua đời em nhưng lại in đậm vào nơi sâu thẳm nhất tim em. Những tháng 3 mưa rả rích trước hiên nhà, nằm lười trong chăn nghe tiếng mưa rơi lòng em lại chợt thổn thức. Một chiều mưa tháng 3 se lạnh, em độc bước trên lối cũ, nước mắt hòa cùng mưa, mặc cho những dòng suy tư đang trực trào.
 Bao lâu rồi mi em đẫm lệ??? Bao lâu rồi tim em lại buốt đắng. Những muốn quên, muốn để mưa xóa đi nỗi nhớ trong em. Em khờ khạo lắm phải không nên cứ ấm ôm bóng hình sẽ chẳng thuộc về mình.
Những cơn mưa vội vã tháng 3 qua nhanh bên hiên nhà, khung cửa sổ vẫn đọng lại những hơi sương ướt đẫm, em một mình lang thang trong miền xưa cũ, nhặt nhạnh từng ký ức bị người lãng quên.
Chợt nhận ra trong em những thương nhớ vẫn vẹn nguyên. Những ký ức như cuộn phim quay chậm cứ lần là hiện về thật rõ ràng nhưng em không còn nắm bắt được nữa. Quá khứ đã chẳng gọi thành tên. Em bỗng muốn quên nhưng lý trí bị vắt kiệt. Trái tim nhỏ lại nhẹ trở mình trong lồng ngực.
Tháng 4 về, nắng nhẹ buông lơi, gió thổi bay làn tóc rối. Những cơn mưa bất chợt đến và đi cũng vội vã như dòng đời hối hả. Em vẫn say mình trong giấc ngủ tháng 3 rồi ê a câu ca quen thuộc. Thì ra em chưa sẵn sàng để quên???????????????

Chủ Nhật, 6 tháng 4, 2014

Có cái gì đó???

Xin lỗi mày, thật sự tao thấy mình trở nên yếu mềm lắm. Nước mắt cứ trực trào không kìm nổi nữa rồi. Tao rất mệt mỏi. Đôi khi muốn tìm một người để có thể lắng nghe nhưng tao không biết liệu có ai đủ kiên nhẫn. Những đêm muộn màng tao lại buồn như một thói quen. Tao muốn bản thân được bận rộn, tao muốn đầu óc thôi những suy nghĩ tiêu cực nhưng dạo này tao hay tự làm đau mình mày ạ. Mỗi khi lao đầu vào làm một việc gì cảm tưởng thời gian trôi rất nhanh, tâm trạng cũng rất thoải mái nhưng chỉ cần ngưng tay là khóe mắt lại xe cay. Sắp quá giới hạn chịu đựng của tao rồi mày ạ. Tao nhớ mày lắm, giá như mày có thể ở bên tao lúc này nhỉ??? Mày là đứa đã từng hiểu tao nhất. Tao từng ước mình giống như 3 tượng gỗ nhỏ như một bộ phim đã từng xem trước kia là không biết - không nghe - không thấy có lẽ giờ này đây lòng tao sẽ nhẹ nhàng hơn. Trái tim tao chưa đủ sắt đá và miệng lưỡi tao chưa đủ sắc lạnh. Nhưng kỳ thực tao chẳng muốn mình như vậy chút nào. Tao chỉ muốn là tao, là cô nhóc 17. Tao thầm ước khoảng thời gian khi ấy ngừng trôi, tao đã thầm giao ước một điều với thượng đế dù biết chắc kết quả. Từ độ ấy, tao ít khóc hơn, cười nhiều hơn nhưng mỗi khi chỉ có một mình tao lại lặng lẽ ôm nỗi đau. Người ta bảo hãy quên đi nỗi đau trong quá khứ chỉ cần sống ở hiện tại đúng nghĩa nhưng tao thấy khó lắm mày ạ. Quá khứ muốn quên là quên được sao??? Đã 3 năm trôi qua, 3 mùa trung thu và 3 cái tết nguyên đán rồi đấy. Tao cũng hay viết thư mày ạ, viết xong cầm thư đọc cười ngây ngô như một đứa trẻ, rồi thì òa khóc nức nở. Thư viết vậy thôi chứ đâu có gửi được mày nhỉ nhưng tao vẫn muốn viết, vẫn muốn kể lể hết mọi chuyện thường nhật ... Tao nhớ lắm, nhớ phát điên lên...
Ngày hôm nay tao lại đau nhưng là một nỗi đau khác, nỗi đau không lớn hơn nỗi đau ngày hôm ấy nhưng đủ để làm tổn thương tao mày ạ. Nhưng vẫn chỉ là tự tao làm đau mình. Nỗi đau quá khứ quá lớn đã làm tao một thời gian dài chai sạn với nỗi đau, tao nhẫn tâm vô tình với chính mình và người thân. Tao cứ ngỡ rằng mình mất cảm giác đau rồi đấy, vậy mà giờ đây tao thảm hại quá. Từng nghĩ rằng sẽ không bao giờ bị gục ngã nữa nhưng giờ đây nước mặt lại rơi, lòng lại như dao cắt. Những vết xước tự đến rồi tự lành phải không??? Tao nghĩ vậy tích cực phải không. Tao vẫn là một cô nhóc nhưng cô nhóc 20 hiện tại không còn vô tư như cái thời 17 trẻ trâu. Muốn sống trọn vẹn ở cái tuổi 17. Tao sẽ cố quê những gì không nên nhớ. Mong một ngày có nắng, có mưa, có cầu vồng đôi xuất hiện và gia đình đoàn viên.

Thứ Năm, 16 tháng 1, 2014

Ta là gì giữa mênh mông đời nhau???

Viết cho những vết xướt yêu thương sẽ sớm qua nhanh!

Những ngày đông gió giá, buồn vương trên khóe mi cay
Mưa vẫn nhẹ vương trên tay áo ai dài nỗi nhớ
Em đang chờ đợi điều gì giữa dòng đời ngược xuôi???
Sao em cứ ngốc nghếch tin vào điều không thực?
Sao em vẫn mỏi mòn chờ đợi
Khi yêu thương sẽ sớm phôi pha!

Gió vẫn thổi, mưa vẫn bay
Ai còn nhớ ai, ai còn chờ ai???
Khi yêu thương chỉ là một thói quen cũ
Khi lòng người đã thành sắt đá
Khi khoảng cách còn  không thể ước tính
Liệu một mai nắng lên có đủ sưởi ấm lòng em
Mưa có rửa trôi được vết máu còn tươi mới
Gió có thể xóa sạch những tổn thương
Và bụi thời gian có thể phủ mờ những nhung nhớ một thời?

Có ai mà không sợ bị tổn thương
Có ai đã đi qua tổn thương rồi nhìn lại mà không mỉm cười đắng chát
Nhưng có lẽ những đớn đau càng làm cho ai đó mạnh mẽ hơn thôi!

Ai đó từng bảo đôi khi phải trải qua những tổn thương thì mới biết người ta yêu mình như thế nào? Em tin như một đứa trẻ khờ dại. Em đang ở cái tuổi mộng mơ nên những nỗi đau bé tí ti với người cũng đều sâu sắc với em. Em không rõ tại sao mình lại cởi bỏ với áo bảo vệ mình để đón lấy những tình cảm dễ thương tổn thế này. Tim em đã loạn nhịp rồi đấy, nhưng giờ đây em không chắc chắn mình có đủ kiên nhẫn để chờ đợi nữa không? Lúc này đây, em chỉ mong mình đủ phủ phàng để rũ bỏ mọi thứ tình cảm mà bấy lâu đang nhen nhóm trong em. Thà tàn nhẫn với mình lúc này con hơn sau này em sẽ không đủ cam đảm đối diện với mình. Giờ em mới biết mình cũng yêu đời lắm đấy, em có sợ tổn thương nhưng em sẽ đón nhận hết, vì em đã từng trải qua một nổi đau còn khủng khiếp hơn. Tự bao giờ em yêu Rock và thích anh nhỉ? Mong những tia nắng hiếm hoi cuối đông vẫn đủ ngọt ngào khiến môi cay mỉm cười. Em cứ hồn nhiên rồi em sẽ bình yên :))))







Chênh vênh!

Em vẫn một mình với đêm, em vẫn lặng thinh với những cảm xúc đang nhen nhóm trong em. Là vì em sợ tổn thương, là vì em không đủ can đảm để đối diện với chính mình, là vì em không đủ mạnh mẽ để bước qua danh giới mà em đã tạo ra, là em thấy mình vẫn ổn ... Tự bao giờ em không rõ, em đã quen với một bóng hình mà mỗi đêm về, khi chỉ còn mình em bên ánh đèn vàng hắt hiu em lại nhớ lại thương, trái tim em lại thao thức. Chỉ là em quá nguyên tắc, quá khắt khe với bản thân mình nên em không chấp nhận thực tại, không chấp nhận thứ tình cảm đang hình thành ngày một trong em. Em cố trốn chạy, em cố giữ khoảng cách, em giả vờ vô tâm và ép bản thân mình khỏi những nhớ nhung nhưng có lẽ, có lẽ lý trí lần này không thắng nổi trái tim đang rung động mãnh liệt của em. Em phải làm sao??? Liệu em có thể nói rõ lòng mình, liệu khi nói ra rồi lòng em có lặng sóng chút nào không??? 
Em đã buồn vì ai đó đã vô tâm với em, tại sao cứ đùa giỡn với em, tại sao quan tâm em rồi lại hững hờ lạnh lùng sắt đá với em như vậy. Đã từ lâu em khép chặt lòng mình, em làm mọi cách để ngăn cản trái tim em rung động trước bất kỳ ai. Em nhẫn tâm với chính mình để lòng em bớt tổn thương, để trái tim mình ít cào xướt nhưng giờ đây, em chẳng còn có thể ngăn nổi. Thứ tình cảm đang lớn dần trong em đồng nghĩa với những tổn thương đang dày xéo em ngày một nhiều hơn. Em cứ nghĩ rằng mình vô cảm lắm, mình cũng mạnh mẽ lắm, em cũng từng cao giọng là chẳng phải buồn đau hay khóc lóc vì đứa con trai nào nhưng giờ đây em đang làm gì bản thân mình thế này??? Bao lâu rồi em trở nên khó chịu, hay than vãn như vậy???
Em giả vờ làm người dưng, vô tình gặp nhau trên phố, em phớt lờ, vờ như không thấy rồi ngang qua thật nhanh, nhưng có ai biết rằng lòng dạ em cồn cào thế nào?
 Sao em che giấu tình cảm của mình, sao em ngốc nghếch khờ dại quá vậy, sao em không nắm giữ lấy yêu thương của mình.
 Chỉ là em đã quen, quen những thứ thật lạ lùng!!!